Hàn Kinh Niên... Ba chữ này khiến phía sau lưng Hàn Kinh Niên bỗng nhiên căng thẳng.
Tuy âm thanh không giống, nhưng âm điệu đó giống hệt giọng điệu cô lo lắng gọi anh lúc trước.
“Hàn...” Hạ Vãn An chạy vội tới bên người Hàn Kinh Niên, đổi “Hàn Kinh Niên” suýt nữa thốt ra khỏi miệng thành “Hàn tiên sinh”: “Hàn tiên sinh... Anh hãy buông cô ta ra đi, cô ta làm nhiều việc ác, tự có cảnh sát đảm bảo công bằng, anh không cần thiết làm ô uế tay mình vì cô ta!”
Lời của Hạ Vãn An như là thánh chỉ, Hàn Kinh Niên gần như do dự, sức ngón tay bóp cổ Ngải Khương dần lỏng ra.
Ngải Khương được giải thoát, hít từng ngụm không khí, sau đó vừa ho khan, vừa âm trầm lên tiếng: “Hàn tổng, Hàn tiên sinh, Hàn Kinh Niên, đây chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh giận dữ vì hồng nhan đấy, chỉ tiếc hồng nhan này là Hạ Uyển Uyển không bị tổn thưởng, uổng cho tôi còn tưởng rằng, hồng nhan ở đáy lòng Hàn tổng sẽ là Hạ Vãn An táng thân trong biển rộng chứ! Xem ra ở trong lòng anh, Hạ Vãn An cũng chỉ đến thế mà thôi, có điều Hàn tổng... Anh thật sự cho rằng Hạ Vãn An là bị Trì Mộ nổi điên giết chết sao? Thật ra không phải... Thực không dám giấu giếm, người thật sự giết chết Hạ Vãn An là tôi... Là tôi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây