Tô Dĩnh thấy Hàn Kinh Niên một mực nhìn chằm chằm túi của mình, mặt hơi đỏ lên, đang muốn chủ động mở miệng nói chuyện, điện thoại trong túi Hàn Kinh Niên đột nhiên vang lên.
Lời Tô Dĩnh muốn nói nghẹn ở cổ họng.
Hàn Kinh Niên lập tức lấy điện thoại di động ra, khi nhìn thấy ba chữ “Hàn Tri Cẩn” trên màn hình, hai chữ “Phiền phức” nhanh chóng viết rõ trên trán anh, anh ấn màn hình, nghe điện thoại, giọng nói mang theo mất kiên nhẫn: “Nói.”
“Chú nhỏ, chú còn nhớ rõ người phụ nữ tên Hạ Uyển Uyển không? Chính là Hạ Uyển Uyển trong buổi dạ tiệc từ thiện lúc trước, ôm ấp yêu thương với chú, khiến người ta vô cùng chán ghét...”
Hàn Kinh Niên nhăn mày lại: “Phiền phức” viết trên mặt đã biến thành không vui: “Hàn Tri Cẩn!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây