Lúc này Hạ Vãn An mới phát hiện, bọn họ đến một nhà máy bỏ hoang. Con đường mấp mô, xung quanh đầy cốt thép và gạch đá vỡ vụn.
Hạ Vãn An đỡ Tống Hữu Mạn, trong tiếng thúc giục của tên chuyển phát nhanh, đi vào căn phòng trong một kho hàng, sau đó cửa phòng bị đóng lại, khóa kín.
Trong nháy mắt căn phòng chỉ còn lại có hai người Hạ Vãn An và Tống Hữu Mạn, bởi vì cửa sổ rất nhỏ, cho nên tia sáng trong phòng rất tối, cho người ta cảm giác âm trầm.
Cách âm của căn phòng cũng không tốt, nói đúng ra phía trên nhà máy hở, âm thanh người bên ngoài nói chuyện, Hạ Vãn An và Tống Hữu Mạn có thể nghe được rõ ràng, hình như đang đánh bài, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ồn ào, và tiếng chửi thô tục của bọn chúng.
“Hữu Mạn, cậu có ổn không?” trong sự ồn ào ở bên ngoài, Hạ Vãn An kéo cánh tay run lẩy bẩy của Tống Hữu Mạn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây