Dì Trương nghe thấy vậy liền lắc đầu: “Bà, tôi cảm thấy bà đang lo lắng thừa thãi, sao thiếu gia Kinh Niên lại bị tam phu nhân bỏ.”
“Ha ha, làm sao lại không khả năng, tôi đã sớm nhìn thấy rồi!”
Bà cụ Hàn xem thường phản bác của dì Trương, lại thở dài một hơi: “Đứa nhỏ Kinh Niên này cái gì cũng tốt, chẳng qua quá chậm chạp trong chuyện tình cảm, quả là sợ hãi...”
Từ nhỏ đến lớn trơ mắt nhìn từng người thân của mình rời đi, anh cả, mẹ, cha, anh hai... Cho nên trở nên thờ ơ, không muốn khiến mình phải để ý.
Bời vì chỉ có không thèm để ý mới không sợ mất đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây