Nghĩ đến vết thương trên người anh, Hạ Vãn An theo bản năng muốn tránh ra, có điều cô còn chưa nhúc nhích, hơi thở cực nóng của anh đã mơn trớn bên tai cô: “An An, ôm anh một cái, em hãy ôm anh một cái...”
Động tác của Hạ Vãn An vốn muốn đứng dậy, trong nháy mắt cứng ngắc.
Lời của anh như biến thành những cây kim, đâm chi chít vào trong trái tim cô, khiến trái tim cô lập tức bị nỗi đau không kẽ hở lấp đầy.
Cô như bị điểm huyệt, ghé vào lồng ngực của anh, không sao di chuyển cơ thể được.
Có lẽ bởi vì Hàn Kinh Niên mãi không nhận được sự đáp lại, nét mặt của anh vốn lạnh nhạt không có tình cảm gì hiện lên vẻ lo lắng và chờ mong.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây