Hạ Vãn An bừng tỉnh, Tống Hữu Mạn lại nhắn tin qua: “An An, vậy bây giờ cậu nghĩ như thế nào đâu? Rốt cuộc có muốn nói cho tên tiểu bạch kiểm vô tình đó không?”
Hạ Vãn An trực tiếp bị Tống Hữu Mạn làm khó, cô do dự vùng vẫy thật lâu, cuối cùng mới gõ màn hình, đáp: “Mình vẫn chưa có đáp án.”
Từ khi Hàn Kinh Niên xảy ra tai nạn xe cộ đến bây giờ, thời gian hai ngày hai đêm, Hạ Vãn An gần như không chợp mắt, lúc này Hàn Kinh Niên đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, cô cũng tự mình đi đến bên giường nhìn anh, tảng đá lớn trong đáy lòng rơi xuống, cả người liền bị cảm giác mệt mỏi nồng đậm quét sạch, lại thêm trò chuyện với Tống Hữu Mạn trong chốc lát, tâm tình được xoa dịu rất nhiều, cho nên sau khi nói chuyện phiếm với Tống Hữu Mạn xong, Hạ Vãn An bởi vì Hàn Kinh Niên mà trằn trọc chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Giấc ngủ này, Hạ Vãn An ngủ rất say, cũng rất lâu, khi cô tỉnh lại, đã là giữa trưa hôm sau.
Rời khỏi giường, Hạ Vãn An trang điểm rửa mặt, sau đó mang theo khuôn mặt của Hạ Uyển Uyển đi đến phòng ăn tầng hai lấp đầy bụng, rồi chặn một chiếc xe đi bệnh viện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây