“Cô im miệng!” Ngải Khương dứt lời một giây trước, một giây sau liền có một giọng nữ vang lên trong hội trường.
Mọi người nhao nhao quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở phía cuối có một cô mặc áo khoác da, đi giày Martin, rất lạnh lùng rất sang chảnh đứng lên, cách xa xa đám người, nhìn thẳng vào mắt Ngải Khương, lên tiếng: “Sắp chết đến nơi, còn ở đó đổi trắng thay đen!”
“Đúng, ông chủ của tôi đúng là không có nói cho cô biết thân phận thật của anh ấy, nhưng ông chủ của tôi ở bên cô trong khoảng thời gian đó chưa từng khiến cô bị thua thiệt? Cô yêu cầu anh ấy giao tiền lương cho cô, anh ấy giao, mỗi tháng cô chỉ cho anh ấy năm trăm đồng tiền tiêu vặt, anh ấy nhận, cô cầm tiền của anh ấy mua hàng xa xỉ, mua đồ trang điểm, anh ấy đã nói câu nào chưa? Còn tiền thuê phòng trọ cô lấy ở đâu?”
“Cô mặc áo mới giày da đi làm, trời mưa, không muốn chen chúc tàu điện ngầm, không muốn giẫm phải nước, gọi cho ông chủ tôi một cuộc điện thoại, ông chủ của tôi lúc ấy đang đi công tác ở Thiên Tân, lái xe hai giờ chỉ để đón cô về nhà, cô quên sao?”
“Ông chủ của tôi vì sao lại ở nhà nấu cơm cho cô? Cô phải biết rõ chứ? Thời gian đó dạ dày cô không tốt, bác sĩ đề nghị cô không được ăn thức ăn ngoài, đầu óc cô bị chó ăn đúng không? Trong khoảng thời gian đó, là ai mỗi ngày nấu cháo cho cô?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây