Chờ bóng dáng của Ngải Khương biến mất sau cửa nhà nông, tài xế xe taxi xé toang râu quai nón trên mặt, chờ khuôn mặt của anh ta phơi này ra, anh ta ngửa đầu nhìn gương xe, vuốt khuôn mặt mình vì dính đồ lên mặt thời gian mà hơi cứng ngắc, sau đó nhỏ giọng nói thầm câu: “Cũng may, dung nhan thịnh thế này của mình không bị chà đạp!”
Nói rồi, anh ta lại tỉ mỉ quan sát khuôn mặt mình một phen với gương, sau đó mới cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại đi.
Tiếng chuông reo mấy lần, bên trong mới truyền đến âm thanh mơ màng: “Alo?”
“Hội trưởng, cô lại đang ngủ à?” Lâm Trần không nhịn được trợn trắng mắt: “Hội trưởng, cô bị sâu ngủ nhập à? Buổi trưa hôm nay muốn nghe hội âm nhạc là cô, kết quả người ngủ từ đầu đến cuối trong hội âm nhạc lại là cô, sau khi rời khỏi hội âm nhạc, dẫn cô đi ăn, trên đường cô cũng ngủ, ăn xong đưa cô về khách sạn, cô lại ngủ tiếp cả đường... Lại nói, hội trường, không phải từ sau khi tôi và cô tách ra, cô ngủ từ bảy giờ tối cho đến bây giờ đấy chứ?”
Bên kia điện thoại Hạ Vãn An xen lẫn giữa tỉnh ngủ và ngủ say, qua loa “Ừ” một tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây