Hạ Vãn An nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, đập vào mắt cô là Tiểu Kính Tử đã lớn lên rất nhiều, hai chân trước chống cao, đôi mắt xanh ngọc linh động chứa đầy vẻ tò mò mở to nhìn cô.
Vừa nhìn, tâm can Hạ Vãn An đã nhũn như nước.
Cô và Tiểu Kính Tử mắt to trừng mắt nhỏ, dường như không đủ, nó khẽ ‘meo meo’ hai tiếng, quẫy đuôi tiến lên.
Đến mép tủ giày, Tiểu Kính Tử dừng lại, nó ngước đầu, chớp mắt, có vẻ đang nghiên cứu Hạ Vãn An, chỉ thoáng sau, cô nhóc chợt ‘meo~’ một tiếng như đang gọi người, sau đó chân trước dồn lực, nhanh như cắt nhảy lên vai Hạ Vãn An, không ngừng dụi cái đầu lông xù vào cổ cô, thậm chí còn vươn đầu lưỡi hồng nhạt khẽ liếm mặt cô như lấy lòng.
Sự quen thuộc bất ngờ ập đến khiến Hạ Vãn An vô thức giơ tay gãi đầu Tiểu Kính Tử như ngày xưa thường làm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây