Trần Quý dứt lời cũng là lúc bữa tiệc kết thúc.
Mọi người lục tục đi về, không ai mảy may chú ý đến Ngải Khương.
Có điều trước khi đi, Hạ Vãn An vẫn liếc qua Ngải Khương, cô ta vẫn đứng như trời trồng trên sân khấu, sắc mặt trắng bệch cứng đờ, hết trắng lại xanh, biến hóa đặc sắc, cô ta siết tay, cắn răng, như thể đang cật lực nhẫn nhịn gì đó.
Chỉ tiếc, có nhịn thế nào cũng không ngăn nổi cảm xúc, cuối cùng vẫn phải ngồi thụp xuống, bụm mặt khóc.
So với bộ dạng động tý là khóc trước đây, Hạ Vãn An không thể không thừa nhận, lần này cô ta khóc nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây