Thấy người bên trong nói càng ngày càng khó nghe, Hạ Vãn An không nhịn được nữa, nhấc chân đi vào: “Giờ tôi mới biết, xuất thân tốt không có nghĩa là gia giáo cũng tốt.”
Mấy người kia theo tiếng nói ngoảnh đầu nhìn, khi nhìn thấy người đến là Hạ Vãn An, sắc mặt lập tức hết trắng lại xanh.
Quét mắt hết một lượt, Hạ Vãn An mới lên tiếng: “À, không, phải là, càng có xuất thân tốt, khi xấu xa lại càng khiến người chán ghét, có thể nói là, dát vàng dát bạc lên người cũng không lấp được sự bẩn thỉu trong tâm hồn!”
“Cô nói thế mà nghe được à, nói cô đâm đầu vào lòng người ta không chỉ riêng mấy người bọn tôi, lại nói, vốn dĩ chính cô cũng đâm đầu vào lòng người ta, người phục vụ đi theo cô nói hết rồi, cô bỏ tiền thuê cậu ta, bảo cậu ta đẩy cô, giúp cô nhào vào lòng Hàn Kinh Niên!”
Cô gái kia cười lạnh: “Làm sao? Có gan làm không có gan nhận? Còn dám chỉ trích bọn này? Có câu gì nhỉ? Thân làm gãi còn muốn lập bảng trinh tiết? Ha, từng gặp người không biết xấu hổ, chứ không biết xấu hổ như cô thì đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây