“Nói như thế nào nhỉ, hình như lúc trước có một bài hát cực nổi tiếng...”
Nói xong Hạ Vãn An cũng không đằm chìm quá lâu trong cảm xúc bi thương, để hòa hoãn không khí, cô cất lời hát: “Cảm ơn anh đã từng tới, dù chỉ là khách qua đường em cũng không thể nào dứt bỏ…”
Sau đó cô đổi đề tài: “Đừng chỉ nói mình, cậu nói cậu đi…”
“Mình sao? Mình thì có gì để nói chứ?”
Hạ Vãn An chỉ cười không nói, sau đó chỉ chỉ bụng của Tống Hữu Mạn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây