Càng nghĩ, Tống Hữu Mạn càng cảm thấy đau lòng: “An An, nói cậu ngốc cậu còn bảo không ngốc?”
Không chờ Hạ Vãn An nói chuyện, Tống Hữu Mạn giống như hận rèn sắt không thành thép, lại lên tiếng: “Mình chưa thấy ai ngốc như cậu đâu!”
“Nếu mình là cậu, mình sẽ không đi đâu hết, không có con thì không có con… dù mình có ra đi cũng phải chia một nửa tài sản với Hàn Kinh Niên… mình mới không ngốc như cậu một mình chịu uất ức… mình không có cách nào nghĩ thoáng được, chỉ cần nghĩ chuyện xảy ra giữa cậu và anh ta là cảm thấy uất ức thay cậu…”
“Mình không uất ức…” Hạ Vãn An vươn tay lau nước mắt cho Tống Hữu Mạn, lại trầm mặc một lát mới cất lời: “Thật sự không uất ức...”
“Nhưng mà... Nhưng mà mình vẫn có chút khổ sở... Có chút tiếc nuối... Còn, còn có nhớ thương.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây