“Lúc tôi biết An An thì cô cũng quen biết cậu ấy sao?” Tống Hữu Mạn nhíu nhíu mày, hiển nhiên chưa hiểu ý của Hạ Vãn An: “Lúc An An vừa sinh ra tôi đã quen biết cậu ấy rồi, ở trước mặt tôi cô ấy chẳng có bí mật gì, sao tôi không nhớ rõ An An quen biết một người như cô nhỉ?”
Đối mặt với Tống Hữu Mạn nghi vấn, Hạ Vãn An không nói chuyện mà ngồi dậy, cầm hộp trang điểm ra, sau đó dùng miếng bông nhanh chóng lau mặt ngay trước mặt Tống Hữu Mạn.
Sau khi lớp phấn dày nặng trên mặt Hạ Vãn An bị lau đi, hàng lông mi, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi… từng cái một lộ diện trước mắt Tống Hữu Mạn.
Nhìn ngũ quan cực kì quen thuộc dần xuất hiện trong tầm mắt, thẳng đến khi khuôn mặt hoàn chỉnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn hoàn toàn lộ ra, Tống Hữu Mạn há hốc mồm.
Không biết là cô bị một màn trước mặt dọa cho chấn kinh hay là cô đang cho rằng mình nằm mơ, cô bình tĩnh nhìn Hạ Vãn An thật lâu cũng chưa phản ứng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây