Hiển nhiên Hạ Thần An cực kì phẫn nộ, ánh mắt của anh nhìn người phóng viên kia cực kì sắc bén, như hận không thể phanh thây, rút gân, lột da của anh ta ra vậy.
Bởi vì dùng lực tay nắm cổ áo người kia quá lớn cho nên gân xanh trên mu bàn tay anh đều nổi lên, giọng điệu của anh cực kì chắc chắn và rõ ràng, hơn nữa còn gằn lên tàn nhẫn: “Tôi nói cho anh biết, Tần Thư Gỉan là cái đuôi của tôi, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì sẽ không cho phép ai nhục nhã tới cô ấy.”
Tần Thư Gỉan vốn dĩ bị lời nói của người phóng viên kia làm cho đầu óc lờ mờ còn chưa phản ứng lại, sau đó Hạ Thần An vốn dĩ đang đứng ở bên cạnh cô lúc này lao ra đánh người, chờ cô phản ứng lại anh đang làm gì thì lại bất ngờ nghe thấy anh nói: “Tần Thư Gỉan, cô ấy là cái đuôi của tôi.”
Năm đó ở trường học anh cũng từng nói như vậy, lúc đó cô bị các bạn học lôi ra trêu đùa, mà anh đang nằm sấp trên bàn mà ngủ đột nhiên bật dậy đạp bàn đứng lên, trước mặt bao người đi tới trước mặt cô, nắm lấy tóc đuôi ngựa của cô trực tiếp kéo cô lên bục giảng.
Lúc đó vóc người của anh cao hơn cô rất nhiều, anh đặt tay lên đầu cô như làm điểm dựa cho cô, còn mình thì đứng dựa bảng đen, một bàn tay khác hung hăng đập bàn giáo viên, nói: “Tần Thư Gỉan, cô ấy là cái đuôi của tôi, sau này các người thử bắt nạt cô ấy thử xem.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây