Nói xong, Hạ Thần An cầm lấy điện thoại bấm bấm mấy cái, sau đó duỗi màn hình cho mọi người nhìn xem.
Trong màn hình là một cô gái ngồi xe lăn: “Tần Thư Gỉan, cậu còn nhớ tôi không? Nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện đó, lúc đó bởi vì tôi ăn đồ bị hỏng mà bị tiêu chảy, không cách nào tham gia thi đấu nhưng lại sợ mọi người cảm thấy tôi làm hỏng chuyện sẽ oán trách mình nên làm bộ cậu đẩy ngã tôi, cố ý ngã xuống đất, nhưng không nghĩ tới chờ khi ngã xuống đất, bởi vì biên độ quá lớn, từ cầu thang lăn xuống dưới lại trực tiếp hủy hoại bản thân, tôi nghĩ có lẽ đây là ông trời trừng phạt mình, dù như thế nào cũng là tôi nợ cậu một lời xin lỗi, Tần Thư Gỉan, thật xin lỗi.”
Không chỉ dừng ở đó mà còn có rất nhiều người nối tiếp nhau.
“Tần Thư Gỉan, thời niên thiếu còn chưa hiểu chuyện, nhưng tôi không hiểu chuyện lại gây cho cậu tổn thương lớn như vậy, tôi vẫn luôn nói với một một lời, thật xin lỗi.”
“Tần Thư Gỉan, năm đó tôi không muốn bắt nạt cậu đâu, nhưng vì có thể dung nhập với bạn học khác mà nói lời quá đáng với cậu, không cầu mong cậu tha thứ nhưng vẫn phải nói với cậu một lời xin lỗi muộn mạng, thật xin lỗi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây