Hạ Vãn An vừa dứt định, cửa phòng đã bị đẩy ra, dì Hinh vội vội vàng vàng đi vào: “Vãn An, một người bạn ở trong nước của cháu xảy ra chuyện...”
Một người bạn... cái tên lóe lên đầu tiên trong đầu Hạ Vãn An là Tống Hữu Mạn.
Đến bây giờ, Hữu Mạn đã mang thai được gần bảy tháng rồi? Bảy tháng... Nếu Hữu Mạn đang mang thai gần bảy tháng xảy ra chuyện, há chẳng phải là mẹ con bọn họ đều sẽ gặp phải nguy hiểm hay sao?
Ý niệm này vừa thoáng lướt qua trong đầu Hạ Vãn An, tâm tình đang khó chịu vì nỗi nhớ dành cho Hàn Kinh Niên, dần bị sự lo lăng thay thế: “dì Hinh, là ai vậy? Là... Là Hữu... Hữu...”
Hạ Vãn An càng nói càng thấy sợ, cô lắp ba lắp bắp nói mấy chữ “Hữu”, làm thế nào cũng không nói ra được chữ “Mạn” phía sau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây