Người đàn ông đứng đưa lưng về phía cô ấy không nói gì.
Trần Thương nhìn chằm chằm vào bóng người của Hà Triệt một lúc, lại lên tiếng: “Ông chủ, tiểu thư xảy ra tai nạn bất ngờ không phải là do lỗi của anh, anh không cần phải tự trách mình, cũng không cần phải tới đây ngây người... Lão gia dặn anh bảo vệ tốt cho tiểu thư, thế nhưng có một số điều bất ngờ anh muốn không thể trong tầm kiểm soát được... Huống chi là đã ba tháng rồi...”
Cô ấy thật sự không nhìn nổi nữa, từ sau khi tiểu thư xảy ra chuyện, có một khoảng thời gian Hà Triệt cứ đứng ở ngoài biển khơi thế này như tự ngược chính mình, cô ấy rất muốn giúp Hà Triệt nhận ra thực tế, cô ấy muốn nói với anh ta, cho dù anh có trông chừng ở đây 24/24 giờ, tiểu thư cũng không thể xuất hiện, huống chi đã qua ba tháng rồi, ba tháng... người được huấn luyện đặc biệt cũng không thể sống sót trên biển qua ba tháng, huống chi là tiểu thư có thể chất hơi yếu, biển khơi vô tình, chiếc du thuyền đó đã bị nổ tung, xác xuất tiểu thư sống sót là quá thấp.
Thế nhưng lời đến bên miệng, cuối cùng Trần Thương vẫn không thể nói những lời tàn nhẫn này ra khỏi miệng.
Cô ấy biết, Hà Triệt hiểu rõ những lời cô ấy muốn nói, chỉ là Hà Triệt không muốn chấp nhận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây