Tống Hữu Mạn vỗ vỗ tay Hạ Vãn An: “Không sao, anh ta không thèm để ý thì dẹp đi! Mình để ý cậu! Mình rất để ý cậu!”
Hạ Vãn An bị Tống Hữu Mạn đùa cười khúc khích, ngột ngạt trong lòng biến mất hoàn toàn.
Ăn xong cơm tối, Hạ Vãn An và Tống Hữu Mạn muốn tiêu cơm nên đi dạo từ tầng cao nhất cửa hàng xuống dưới.
Hai người vốn không định mua đồ, nhưng mỗi khi đi vào một cửa hàng, nhìn thấy đồ mình ưa thích sẽ không nhịn được mặc thử, sau đó cảm thấy mặc lên người không tệ, lại không nhịn được muốn mua, cứ như vậy đi dạo đi dạo, chờ đến khi hai người đi dạo đến tầng một, trong tay đã xách đầy túi mua sắm, thấm thoát cũng đến thời gian cửa hàng đóng cửa.
Ngày mai Hạ Vãn An phải đi làm, một số thiết kế bản thảo đều ở nhà, ngày mai phải cầm tới công ty, cho nên đêm nay cô nhất định phải về nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây