“Người bạn kia chuẩn bị cho cô gái anh ta yêu một chiếc váy cưới, nhưng muốn tạo sự bất ngờ cho cô gái ấy, nên không thể tìm cô gái mình yêu mặc thử, vì vậy anh ta gọi điện thoại cho anh... trùng hợp lần trước anh ta đã từng gặp em trong một buổi tiệc, anh ta nói vóc người của em gần gần giống vóc người của cô gái anh ta yêu, nên muốn nhờ em qua mặc thử.”
“Anh nghĩ đây là chuyện nhỏ, nên lúc anh ta nói chuyện này với anh, anh thuận miệng đồng ý luôn... nhưng bây giờ suy nghĩ lại, hình như anh đã hơi vội vàng, dù sao anh ta cũng tìm em hỗ trợ, phải nhận được sự đồng ý của em đã...” Nói tới đây, Hàn Kinh Niên cố tình lấy lui làm tiến lại bổ sung thêm một câu: “Nếu em không muốn đi, cũng không sao cả, anh sẽ gọi điện thoại cho anh ta, nói em bận không đi được, đành phải từ chối anh ta.”
Đúng như Hàn Kinh Niên nói, giúp mặc thử quần áo vốn chỉ là một chuyện nhỏ.
Đặc biệt là lúc Hàn Kinh Niên nói ra câu nói sau cùng kia, Hạ Vãn An gần như không hề nghĩ ngợi, nói: “Đừng đừng đừng, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, anh cũng đã đồng ý với người ta rồi, bây giờ lại gọi điện thoại lại cho người ta nói bận không thể nào giúp được, như vậy giống như chúng ta đang cãi nhau gì ấy.”
Hàn Kinh Niên tỏ vẻ vô hại nói: “Cám ơn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây