Thật ra Tần Thư Giản không hề muốn nhìn Trình An, nhưng mỗi lần bên Trình An có chút động tĩnh, cô lại mất khống chế nhìn qua.
Cô nghĩ chắc hẳn do hồi cấp ba, anh ăn hiếp cô quá độc ác, tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn với cô, cho dù anh và cô đã không còn liên lạc nhiều năm như vậy, chỉ cần anh xuất hiện ở chung quanh cô, anh có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì, cô cũng sẽ phản xạ có điều kiện đi chú ý.
Trần Văn Văn lại cười vui vẻ lần nữa, Tần Thư Giản đang thất thần, bản năng ngước mí mắt lên nhìn, tầm mắt của cô đúng lúc chạm vào Trình An, cô như bé thỏ trắng nhìn thấy lão sói xám, vội cúi đầu xuống, né tránh đối mặt với anh.
Qua một giây lát, cô mới cả gan, lén lút nhìn thoáng qua bên đó, từ góc độ của cô nhìn lại, tay của anh hình như đưa vào trong áo Trần Văn Văn...
Tần Thư Giản nhìn chăm chú trong chốc lát, sau đó liền thu lại ánh mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây