Tần Thư Giản nhìn chằm chằm Hạ Thần An lau miệng cho Trần Văn Văn, nét mặt hơi hoảng hốt.
Hồi cấp ba, cô ăn gì cũng bị dính vào môi, anh cũng lau môi cho cô, có điều không phải dùng khăn giấy, mà là ngón tay, sức của anh rất lớn, lau môi cô hơi đau, lời nói trong miệng cũng mang theo giọng chê bai: “Em lớn ngần này rồi mà có biết ăn cơm không vậy, nhìn em ăn bẩn chết!”
Tóm lại, nghĩ như thế nào, cũng không dịu dàng che chở như anh đối xử với Trần Văn Văn bây giờ.
Cũng đúng, cô với anh mà nói, lúc đó là một tiểu nha hoàn, ai sẽ che chở có thừa với một tiểu nha hoàn chứ.
Trong khi Tần Thư Giản ngây người, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây