Hàn Kinh Niên bị kẹp giữa Tần Thư Giản và trợ lý Trương, thấy Hạ Vãn An không hề nhìn mình, càng nhíu mày chặt hơn.
Anh nhìn chằm chằm bình nước khoáng Tần Thư Giản cầm trong tay vốn đặt ở trước mặt Hạ Vãn An, mím chặt khóe môi, sau đó cầm chai nước khoáng bày trước mặt mình đưa cho Hạ Vãn An.
Hạ Vãn An cầm mic nói câu “cảm ơn”, sau đó không nhìn Hàn Kinh Niên, chỉ tiện tay nhận chai nước khoáng anh đưa, vừa để xuống trên mặt bàn, liền lên tiếng: “Tôi nghĩ chắc hẳn mọi người đều rất quen thuộc với cô gái ngồi ở bên cạnh tôi đúng không...”
Nói rồi, khóe mắt Hạ Vãn An nhìn lướt qua Trì Diệu, nụ cười trên mặt ông ta đã triệt để biến mất sạch, thay vào đó là kinh ngạc và phẫn hận.
Hạ Vãn An làm như không thấy gì, duy trì ý cười yếu ớt trên mặt, tiếp tục chậm rãi nói tiếp: “Cô ấy chính là người phát ngôn tôi cẩn thận lựa chọn vì sản phẩm mùa thu đông của xí nghiệp Hàn thị, cô ấy đã ở hiện trường, vậy thì mời cô ấy chào hỏi với mọi người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây