Có điều, Hàn Kinh Niên nói qua một thời gian ngắn sẽ biết, cho nên Hạ Vãn An dù hiếu kỳ, cũng không ép Hàn Kinh Niên nói.
Hai người yên tĩnh ăn bữa sáng trong chốc lát, khi Hạ Vãn An đứng dậy múc cháo, nhẫn kim cương đeo trên cổ cô không cẩn thận va chạm vào mặt bàn đá cẩm thạch trước mặt, phát ra tiếng vang lang lảnh, khiến cô cúi đầu nhìn trước ngực một cái.
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn đó, Hạ Vãn An nghĩ đến ngày hôm qua Hàn Kinh qua giải vây cho cô, mới đeo cho cô sợi dây chuyền này, về phần chiếc nhẫn, không chừng là anh tạm thời mang từ đâu tới... Huống chi, anh cũng không nói là tặng cho cô.
Nghĩ đến đây, Hạ Vãn An liền để thìa xuống, cởi dây chuyền, để chiếc nhẫn đó lên bàn, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Hàn Kinh Niên: “Cái này... Trả lại cho anh.”
Hàn Kinh Niên nhìn chiếc nhẫn được đẩy về phía mình, nhíu mày lại, sau đó nét mặt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn An.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây