Đồ ăn đã nấu xong mang lên bàn được nửa tiếng, Hàn Kinh Niên giống như một pho tượng, không hề động đũa.
Người hầu đứng bên cạnh không nhìn được, đi lên trước, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hàn tiên sinh, ngài không cần tiếp tục bữa ăn nữa, đồ ăn đã nguội rồi.”
Hàn Kinh Niên không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt liếc người hầu một cái.
Ánh mắt của anh giống như trộn lẫn băng, khóe mắt phát ra tia lạnh thấu xương, khiến cho người ta không rét mà run.
Khí thế của anh quá mức sắc bén, chỉ là một ánh mắt liền khiến đáy lòng người hầu giật mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây