Cô ta nhớ kỹ khoảng thời gian năm thứ ba đại học tới gần sinh nhật của Hạ Vãn An, Hạ Vãn An và Tống Hữu Mạn luôn túm tụm lại một chỗ thì thầm không biết trò chuyện gì, khi cô ta dán lại gần, bọn họ lập tức không nói chuyện nữa nữa.
Lúc ấy cô ta còn thấy một phong thư tình, cô ta còn hỏi bọn họ ở đâu ra, Hạ Vãn An rất hốt hoảng giấu thư tình đi, Tống Hữu Mạn nói đó là thư tình người khác đưa cho Hạ Vãn An... Hiện tại xem ra, thật ra thư tình đó là Hạ Vãn An viết cho Hàn Kinh Niên?
Cho nên, khi đó bọn họ một mực giấu diếm cô ta nói dối cô ta, ở trong lòng bọn họ, sợ rằng từ đầu đến cuối Ngải Khương cô ta là người ngoài đúng không?
Tống Hữu Mạn: “Cậu nói xem, An An, nếu như lúc đó cậu lấy dũng khí tỏ tình với tên tiểu bạch kiểm đó, vậy lúc đó liệu cậu và anh ta có ở bên nhau không?”
Hạ Vãn An: “Mình không biết, nhưng mình cảm thấy khả năng anh ấy từ chối mình lớn hơn, năm thứ ba đại học mình không thể tỏ tình thành công, mình cứ tưởng rằng đời này mình và Hàn Kinh Niên sẽ không còn liên quan gì nữa, nhưng mình không ngờ lúc sắp tốt nghiệp năm thứ tư đại học, lại bởi vì thông gia mà gắn kết quan hệ của mình và Hàn Kinh Niên với nhau, mình và Hàn Kinh Niên đi cho tới hôm nay, thật sự là chuyện mình không dám nghĩ đến.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây