Vì để anh bớt đau, Hạ Vãn An còn thổi hơi vào lòng bàn tay Hàn Kinh Niên: “Có còn đau không?”
Âm thanh của cô vừa nhẹ lại mềm, như thể ngậm kẹo đường, khiến sắc mặt Hàn Kinh Niên thả lỏng hơn rất nhiều.
Có điều vừa nghĩ tới cả phòng lễ phục, anh vốn muốn đáp lại Hạ Vãn An, lập tức kẹt trong cổ họng, không nói được chữ nào.
Bôi thuốc cho Hàn Kinh Niên xong, Hạ Vãn An một mực mặc lễ phục thấy cuối cùng máu cũng ngừng chảy, lúc này mới lại mở miệng: “Em đi tẩy trang, tiện thể thay lễ phục...”
Không đề cập tới lễ phục còn đỡ, vừa nhắc đến ánh mắt Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm bộ lễ phục lập tức trở nên sắc bén.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây