“Ừm?” Trợ lý Trương bị hỏi sững sờ: “Ai?”
“Cô ấy vào Hàn thị lúc nào?”
Trợ lý Trương vẫn không kịp phản ứng: “Hàn tổng, rốt cuộc ngài đang nói ai?”
Hàn Kinh Niên im lặng chốc lát rồi nói: “Hạ Vãn An.”
Nghe thấy cái tên này, ngược lại trợ lý Trương sửng sốt: “Ngài nói phu nhân sao? Năm ngoái phu nhân đã vào Hàn thị rồi, là ý của Đại phu nhân, Đại phu nhân nói với bà cụ, bà cụ gật đầu, sau đó phu nhân liền vào Hàn thị... Chẳng phải đã gần một năm rồi sao? Phu nhân ở ngay bộ phận thiết kế... Lúc ấy khi Đại phu nhân nói chuyện này, ngài ở bên cạnh mà... Hàn tổng... Ngài không nhớ rõ sao?”
...
Hạ Vãn An đi ra khỏi ký túc xá, lúc chuẩn bị gọi xe taxi, mới nhớ ra mình đi gấp, để di động rơi ở trong văn phòng Hàn Kinh Niên.
Cô nghĩ hôm nay là thứ bảy, không có nhiều người tới công ty, mà giờ này tám phần là bọn họ đang ở trong phòng họp họp, thế là vào thang máy quay trở lại lấy.
Kết quả cô vừa tới tầng cao nhất, đã thấy một nhóm người đi ra từ trong phòng họp...
Nhanh như vậy đã giải tán rồi?
Hạ Vãn An bị dọa vội vàng ấn thang máy, lại xuống tầng một, sau đó cô chờ đến lúc tất cả đám người kia đều đã rời đi rồi, mới lại đi thang máy lên tầng cao nhất.
Cửa phòng làm việc của Hàn Kinh Niên không đóng, cô nhẹ nhàng đẩy ra đi vào.
Trong phòng trống rỗng, không có ai, cô cũng cho rằng Hàn Kinh Niên không ở đây, cho nên bèn đi về phía phòng nghỉ.
Có điều lúc cô sắp đi đến cửa phòng nghỉ, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của anh: “Cô ấy vào Hàn thị lúc nào?”
Hàn Kinh Niên đang nói tới ai vậy? Là ai vào Hàn thị lúc nào khiến anh quan tâm như vậy?
Hạ Vãn An thật sự không phải cố ý muốn nghe lén, đơn thuần là chạm mặt, ngay sau đó cô nghe thấy âm thanh nghi hoặc của trợ lý Trương, sau đó cô nghe thấy giọng nói của anh: “Hạ Vãn An.”
Hạ Vãn An... ba chữ quen thuộc như thế, lại khiến Hạ Vãn An như bị điểm huyệt, chợt đứng ngây ra tại chỗ.
Ở trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô đúng không?
Hai năm sau khi cưới, anh và cô tiếp xúc không nhiều, chỉ trong khoảng thời gian gần đây mới tiếp xúc nhiều hơn, nhưng cũng chỉ đơn thuần do trùng hợp... Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, anh cũng chưa từng gọi tên của cô.
Lúc trước cô luôn tưởng tượng, âm thanh của anh dễ nghe như vậy, lúc gọi tên cô nhất định là cực kỳ dễ nghe... Cho tới hôm nay, cô mới biết được, hóa ra không nhất định là dễ nghe, cũng có thể là là tàn khốc.
Lúc trước, cô vào Hàn thị, là chị dâu và bà nói ngay trước mặt anh, anh ngồi ở bên cạnh một mực xem văn kiện, nghe thấy bà hỏi anh, anh khẽ gật đầu, cô cứ cho ằng anh biết... Bây giờ nghĩ đến, khi đó anh chắc anh không hề quan tâm... cô với anh mà nói, rốt cuộc vô nghĩa đến mức nào, không quan tâm cỡ nào, có cũng được mà không có cũng không sao cỡ nào, anh mới có thể coi cô, coi người vợ về mặt pháp luật của anh như không khí đến mức này?
Hạ Vãn An không dám nghe tiếp xem anh và trợ lý Trương nói gì nữa, không có dũng khí đi vào cầm điện thoại di động của mình nữa, mà là lựa chọn lặng lẽ rời đi không tiếng động.
...
Phòng nghỉ, Hàn Kinh Niên không hề biết Hạ Vãn An từng tới, bị trợ lý Trương hỏi sửng sốt ngay tại chỗ.
Cô đến Hàn thị, được quyết định ngay trước mặt chị dâu và bà nội sao? Sao anh lại không hề có ấn tượng...
Cũng như lúc cô bị thương nằm viện, anh cũng hoàn toàn không biết... Trong hai năm qua, anh vẫn luôn coi nhẹ cô như thế sao?
Hàn Kinh Niên rủ mắt xuống, một lát sau, lên tiếng: “Tối hôm qua tôi gặp cô ấy.”
“Trương Thừa, cậu biết không? Tối hôm qua nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã chết.”