Tạ Lâm bị nghẹn họng, anh ta vừa định nói “Xin lỗi, quấy rầy rồi” với Hàn Kinh Niên, kết quả còn chưa nói ra được thành lời, Hàn Kinh Niên đã lại mở miệng: “Có nghe rõ không?”
Hàn Kinh Niên vừa dứt lời, trong loa điện thoại di động của Tạ Lâm lại truyền đến giọng nói của Hạ Vãn An: “Sao có thể? Tôi chỉ rất đau lòng.”
Chờ đoạn ghi âm của Hạ Vãn An được phát xong, Hàn Kinh Niên lại mở miệng: “Vãn An nói cô ấy đau lòng cho tôi...”
Tạ Lâm cảm thấy lúc này mình như đang chơi một trò chơi, xui xẻo gặp phải cao thủ trong game, mình còn chưa phô bày được kỹ năng, đã bị đối phương KO giết chết chỉ trong nháy mắt, hơn nữa còn là kiểu giết người không chớp mắt, giết nhanh đến mức không cho người có cơ hội thở dốc.
Tạ Lâm ôm trái tim bị tổn thương sâu sắc, tự mình chữa trị một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng, nói chuyện quan trọng hơn: “Đúng rồi, Hàn tổng, trước khi phu nhân đi, tôi đã kê mấy toa thuốc, còn cầm mấy thang thuốc đi, tất cả đều là sắc cho anh uống, ừ... anh cũng biết tác dụng của mấy toa thuốc đấy rồi, tất cả đều là để cứu chữa ngàn vạn con cháu đời sau của anh...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây