Khoan đã... âm thanh xa lạ, như vậy nói cách khác có người xa lạ?
Hàn Kinh Niên đã nói, anh không thích để bên cạnh người biết quan hệ của anh và cô, nếu như bọn họ cùng vào, vậy chẳng phải cô sẽ bại lộ sao... Càng quan trọng hơn là Ngải Khương... Chuyện cô và Hàn Kinh Niên kết hôn, cô không hề nói cho Ngải Khương, hôm qua cô ấy vừa hỏi cô, cô không hiểu rõ văn phòng tổng giám đốc, hôm nay cô đã ngủ ở trên giường BOSS...
“Không đúng, tôi đã tìm ở những chỗ ngài ấy thường hay đi, vẫn không tìm được, chúng ta vào trong phòng nghỉ xem sao...”
Theo âm thanh của trợ lý Trương mở miệng lần nữa, tiếng bước chân ngoài cửa càng đến gần càng gần, Hạ Vãn An không hề nghĩ ngợi chạy vào tủ quần áo.
Cô vừa mở cửa tủ, cả người còn chưa kịp chui vào trong, Hàn Kinh Niên vốn nằm ở trên giường chẳng biết xuất hiện ở bên cạnh cô lúc nào, bắt lấy cổ tay của cô.
Hạ Vãn An sợ anh lên tiếng, bị người bên ngoài nghe thấy, không để ý tới hình thức ở chung từ trước đến nay không can thiệp chuyện của nhau giữa hai người, không hề nghĩ ngợi giơ tay lên, che kín miệng của anh: “Xuỵt...”
Hạ Vãn An thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được, nhỏ giọng nói: “Anh đừng nói chuyện, cẩn thận bị người bên ngoài nghe được, em phải tránh đi một lát, em không thể bị người bên ngoài nhìn thấy... nếu không quan hệ của chúng ta không giống được nữa đâu... Càng quan trọng hơn là, còn có bạn của em, cô ấy không biết quan hệ của chúng ta...”
Nghe cô nói vậy, ánh mắt của Hàn Kinh Niên rõ ràng nguội đi.
Hạ Vãn An nghe thấy âm thanh khóa cửa chuyển động, không còn tâm tình quan sát biến hóa cảm xúc của Hàn Kinh Niên, trực tiếp thoát khỏi tay anh, chui vào trong tủ treo quần áo, nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại.
Rất nhanh cửa phòng nghỉ đã bị đẩy ra, Hạ Vãn An trốn ở trong tủ treo quần áo, nghe thấy trợ lý Trương gọi: “Hàn tổng...”
Có điều anh ta chưa kịp nói ra câu tiếp theo, Hàn Kinh Niên đã lên tiếng: “Hai người đi đến phòng họp trước đi.”
Theo anh ra lệnh một tiếng, Hạ Vãn An nghe thấy tiếng bước chân liên tiếp đi ra.
Trong quá trình mọi người rời đi, Ngải Khương đi ở phía sau cùng, cô ấy tò mò nhìn về phía giường mấy lần, nhìn mãi chiếc điện thoại cảm thấy quen thuộc.
Đợi đến khi trong phòng triệt để yên tĩnh trở lại, Hạ Vãn An mới lặng lẽ mở khe hở trong tủ quần áo, lén nhìn ra bên ngoài, thấy thật sự không còn ai nữa, lúc này mới chạy đến phòng vệ sinh, rửa mặt đơn giản, sau đó nhân lúc không ai chú ý, lén rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
...
Hôm nay là thứ bảy, hôm qua là Hàn Kinh Niên nói hôm nay phải họp, kết quả sau khi tất cả mọi người tăng ca đuổi tới công ty, anh lại nói câu “Cuộc họp dời sang thứ hai” rồi để mọi người giải tán.
Trợ lý Trương liếc mắt đã nhìn ra có biến, đương nhiên sẽ không cứ thế rời đi, mà là tìm cớ, đi theo Hàn Kinh Niên cùng về phòng làm việc của anh.
Sau khi vào văn phòng, trợ lý Trương chỉ thấy BOSS đại nhân của mình ngó trái ngó phải, hình như đang tìm cái gì, anh ta đang định mở miệng hỏi, đã thấy BOSS đại nhân mở tủ quần áo ra.
“Hàn tổng? Ngài đang tìm gì vậy?” Trợ lý Trương thật sự không nhịn nổi hiếu kì nữa, mở miệng hỏi.
“Không có gì.” Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm dãy quần áo được treo đầy chỉnh chỉnh tề tề trong tủ quần áo một lát, đóng cửa nhàn nhạt trả lời.
Trợ lý Trương “A” một tiếng không nói tiếp nữa.
Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm chăn trên giường xốc xếch một lúc, chợt lên tiếng: “Cô ấy ở Hàn thị?”