Chỉ Muốn Sống Bên Cạnh Anh

Chương 47: Cô ở hàn thị? (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương Vợ

Hạ Vãn An cũng không biết mình nói đi nói lại bao nhiêu lần “Ngoan, Hàn Kinh Niên ngoan, ngủ đi”, nói tóm lại đến cuối cùng, cô thấy anh ngủ say liền không kìm chế được chìm vào giấc ngủ.



Ngày hôm sau.

Hàn Kinh Niên ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, từ từ mở mắt.

Anh nhìn thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào trong phòng, sững sờ một hồi, sau đó bỗng nhiên nhớ đến tình huống tối hôm qua, ánh mắt nhất thời sắc bén.

Tối hôm qua vì sao cả tòa cao ốc lại vô duyên vô cớ mất điện? Hơn nữa vào đúng lúc anh làm xong việc, đi đến cầu thang liền mất điện... Chuyện này không khỏi quá trùng hợp đi?

Ánh mắt Hàn Kinh Niên càng doạ người, khuôn mặt anh căng cứng, hơi chống đỡ thân thể, vừa mới chuẩn bị qua tìm điện thoại di động của mình, bỗng nhiên phát hiện được trong ngực có chút không đúng... Anh nhíu mày, mới cúi đầu xuống nhìn trong ngực, chỉ thấy một cô gái ngoan ngoãn giống như mèo con nép vào trong ngực anh, ngủ rất say sưa.

Tóc cô tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, trên người cũng có mùi sữa tắm cùng loại, nhưng rất khác biệt mùi nước hoa của phụ nữ, là mùi sữa thơm rất nhạt rất ngọt, hơi thở của cô phun lên lồng ngực anh, cách một lớp áo sơ mi anh vẫn có thể cảm nhận sự ấm áp cùng hơi ngưa ngứa...

Sự sắc bén của anh giống như bị một bàn tay dịu dàng vuốt qua, trong nháy mắt tan thành mây khói.

Sắc mặt anh bỗng nhiên trở nên có chút hoảng hốt.

Tối hôm qua là cô... Đụng vào anh? Cũng là cô vào lúc hơn nửa đêm anh đau đến không muốn sống, nhẹ nhàng thì thầm nói vào tai anh, nhẹ vỗ về phía sau lưng anh?

Cô gái da thịt trắng nõn, không hề có lỗ chân lông, dưới ánh mặt trời chiếu xuống càng giống là trứng gà bóc.

Hàn Kinh Niên nhìn một chút, vô thức nâng đầu ngón tay giơ về phía cô...

Chỉ là tay anh còn chưa chạm vào hai gò má cô, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ vang, ngay sau đó liền có tiếng bước chân đi tới.

“Hàn tổng?”

Là giọng trợ lý Trương.

Ngữ điệu của anh ta hơi cao, đánh thức cô gái đang ngủ rong ngực Hàn Kinh Niên.

Dường như cô gái không vui, xoay người, rời khỏi lồng ngực Hàn Kinh Niên.

Hàn Kinh Niên nhìn lồng ngực trống rỗng, ánh mắt trầm xuống.

“Hàn tổng?”

Trợ lý Trương lại đề cao tiếng nói, hô một tiếng.

Lần này hoàn toàn đánh thức Hạ Vãn An, cô mở to mắt, mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó lại đụng phải gương mặt Hàn Kinh Niên, cô bị dọa đến mức lập tức ngồi thẳng người, ngay sau đó tròng mắt đen láy đảo lia lịa một vòng quanh căn phòng lạ lẫm, dường như cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại, khoát khoát tay với Hàn Kinh Niên, nói một tiếng: “Chào buổi sáng.”

Hàn Kinh Niên luôn luôn trầm mặc ít nói lần đầu tiên mở miệng: “Chào buổi sáng.”

Hạ Vãn An thụ sủng nhược kinh nhìn Hàn Kinh Niên, sau đó liền chậm rãi duỗi người một cái.

“Hàn tổng?” Trợ lý Trương thấy không ai đáp lại, lại lên tiếng.

Lần này không còn giọng nói của một mình anh ta, ngay sau đó còn vang lên mấy giọng nói lạ lẫm.

Bên trong có một giọng nói mà Hạ Vãn An rất quen thuộc, là Ngải Khương: “Trợ lý Trương, có phải Hàn tổng không có ở văn phòng hay không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 52%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️