Nhưng mà, đầu ngón tay cô còn chưa chạm vào màn hình, anh đột nhiên cướp lấy điên thoại di động của cô: “Cứ thế ngủ đi.”
Nói xong, anh đặt điên thoại di động của cô đặt ở chỗ khác.
Cứ như vậy ngủ?
Ý anh là... Mở đèn pin điện thoại di động của cô rồi ngủ?
Không biết là bời vì hơn nửa đêm, không có người đến sửa mạch điện, hay là còn chưa sửa chữa xong, cả tòa cao ốc vẫn trong trạng thái không có điện... Mà lúc cô vừa mới cầm đèn pin đụng phải anh, tình huống của anh rất tồi tệ, nhưng mà hình như sau khi nhìn thấy ánh đèn pin, cả người thoáng chốc chuyển biến tốt đẹp... Chẳng lẽ, người bình thường cao ngạo như anh vậy mà sợ tối sao?
Nghĩ đến đây Hạ Vãn An không nhịn được quay đầu nhìn về phía Hàn Kinh Niên.
Đèn pin điện thoại di động phát ra ánh sáng, chiếu sáng cả đầu giường.
Mượn ánh sáng, cô nhìn thấy người đàn ông nằm thẳng bên cạnh mình, sắc mặt rất bình tĩnh, giống như là đã ngủ.
Lông mi anh rất dài, nhìn riêng mặt mày giống như là nữ sinh, đầu anh hơi lộn xộn, sắc mặt còn có chút tái nhợt, cả người thoạt nhìn như một công tử không màng thế sự bước ra từ trong truyện tranh.
Hạ Vãn An nhìn có chút ngẩn ngơ, cô đột nhiên hiểu ra vì sao mình vốn không phải người ham mê sắc đẹp mà lúc trước lại nhất kiến chung tình nhớ mãi không quên đối với anh... Bởi vì anh... Thật sự là quá đẹp.
Hạ Vãn An chìm đắm trong sắc đẹp của Hàn Kinh Niên dần dần chìm vào giấc ngủ.
Vào lúc cô đang nằm thoải mái dễ chịu bỗng nhiên mơ hồ cảm giác xung quanh có điểm gì là lạ.
Cô mơ mơ màng màng he hé con mắt, đập vào mắt là một màu đen kịt, cô liền lầm bầm một tiếng “May quá, trời còn chưa sáng.” rồi xoay người ngủ tiếp.
Chỉ là lần này, cô còn chưa ngủ sâu bỗng nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hơi thở.
Cô nhắm mắt lại, đờ đẫn ba giây, sau đó giống như là kịp phản ứng, mở bừng mắt.
Là Hàn Kinh Niên... Anh nằm bên cạnh cô, toàn thân phát run dữ dội hơn, lúc cô vươn tay đụng vào anh, phát hiện quần áo anh ướt đẫm mồ hôi...
Anh gặp ác mộng sao? Hay là bị làm sao?
Hạ Vãn An lập tức tỉnh táo: “Hàn Kinh Niên?”
“Hàn Kinh Niên?”
Cô gọi anh mấy câu, thấy anh đều không có phản ứng, liền vươn tay ra sờ điện thoại di động của mình, sau đó cô mới phát hiện, bời vì mở ra đèn pin liên tục nên điện thoại di động hết pin.
Cô ném điện thoại di động hướng sang bên cạnh, rồi sờ đèn đầu giường... Thế nhưng còn chưa tới điện.
Điện thoại di động không thể dùng, phòng lại không có điện...
Hạ Vãn An thực sự không biết nên làm sao bây giờ, thấy tình hình của Hàn Kinh Niên càng ngày càng xấu, liền học theo cách của mẹ khi cô gặp ác mộng hồi bé, mẹ vỗ phía sau lưng dỗ dành cô, cô đưa tay đặt lên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ: “Bảo bối ngoan...”
A... Ba chữ mẹ nói với cô, hình như không thích hợp với anh lắm...
“Hàn Kinh Niên ngoan...?”
Là lạ... Nhưng Hạ Vãn An lại phát hiện, tình hình của Hàn Kinh Niên hình như hơi đỡ một ít.
Quái lạ, có vẻ như rất có tác dụng?
Thế là Hạ Vãn An kiên trì, tiếp tục dỗ dành Hàn Kinh Niên: “Ngoan, ngủ đi... Không có việc gì, không cần sợ...”
Trong căn phòng tối đen yên tĩnh, chỉ có giọng nói mềm mại của cô không ngừng vang lên.
Hàn Kinh Niên chậm rãi an tĩnh lại, sau đó ôm cô vào trong ngực, lần nữa lâm vào trong giấc ngủ.