Đợi đến khi Trì Diệu thấy rõ ràng dấu ngón tay trên mặt mình, Ngải Khương mới giả bộ như tỉnh táo lại, vội vàng giơ tay lên, che kín khuôn mặt, như thể không muốn để cho Trì Diệu nhìn thấy con gái mình ra tay đánh người.
Trì Diệu hơi nhíu mày lại, giọng điệu mở miệng nói với Trì Mộ nặng hơn: “Tiểu Mộ, con quá tùy hứng rồi, tại sao có thể tùy tiện ra tay đánh người như thế!”
Ngải Khương thấy thế, lập tức điềm đạm đáng yêu lắc đầu, mở miệng: “Không phải đâu, Trì tổng, là lỗi của tôi, là tôi không làm tốt việc của mình, là tôi có lỗi với mọi người, Trì tiểu thư tức giận cũng đúng... Tôi không trách cô ấy...”
“Tiểu Mộ, con nhìn Ngải tiểu thư đi, hiểu chuyện bao nhiêu, nhìn lại con đi!” Trì Diệu nhìn thấy Ngải Khương chảy nước mắt tí tách, không nhịn được lại khiển trách con gái của mình một câu.
“Trì tổng, ngài đừng nói Trì tiểu thư như vậy...” Ngải Khương nhỏ giọng khuyên can.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây