Chỉ Muốn Sống Bên Cạnh Anh

Chương 43: Là người đúng không? (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Vãn An, cậu ở đây cũng được một thời gian rồi, cậu có hiểu biết gì về phòng quản lý không? Mình có phải đặc biệt chú ý điểm gì không? Mình sợ mình không cẩn thận đắc tội với người ta hoặc là gây người khác không vui...”

Hạ Vãn An vội vàng tỉnh táo lại: “Mình không tiếp xúc nhiều với người của phòng quản lý, cho nên không hiểu biết rõ lắm...”

Hạ Vãn An nghĩ đến Ngải Khương từ trước đến nay hay lo lắng, liền nói thêm một câu: “Cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ cần làm tốt chuyện của mình, sẽ không xuất hiện vấn đề gì đâu.”

Ngải Khương gửi một biểu cảm đỏ mặt: “Ừm.”

Chốc lát nữa, Ngải Khương lại gửi một tin nhắn: “Vãn An, buổi trưa cậu đến tìm mình nhé, mình chưa quen thuộc công ty, dù sao cậu cũng ở đây một khoảng thời gian, cậu đưa mình đi dạo nhé.”

Hạ Vãn An không từ chối: “Được, buổi trưa chúng ta gặp.”



Giữa trưa, tầng cao nhất của phòng quản lý.

Hàn Kinh Niên sau khi từ phòng họp đi ra ngoài, vừa nghe trợ lý Trương nói chuyện, vừa đi về phòng làm việc.

Đi được một nửa, khóe mắt anh đột nhiên liếc thấy một bóng hình rất quen thuộc, anh dừng chân nhìn lại, chỉ thấy bên kia người đến người đi, không có bóng hình anh vừa nhìn thấy.

“Hàn tổng?”

Trợ lý Trương thấy Hàn Kinh Niên dừng lại, cũng dừng lại theo, anh ta cho rằng anh có gì dặn dò, kết quả chờ một lát, thấy anh không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm về một hướng, liền nhìn theo ánh mắt anh... Hả, khu nghỉ ngơi, có gì để nhìn sao?

Lúc trợ lý Trương đang buồn bực, Hàn Kinh Niên đứng bên cạnh anh ta đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi nhìn nhầm...”

Trợ lý Trương càng hồ đồ.

“Không có gì.” Dứt lời, Hàn Kinh Niên cất bước rời đi.

Trợ lý Trương gãi gãi sau gáy, quay đầu lại nhìn khu nghỉ ngơi, sau đó đi theo Hàn Kinh Niên.



Ở khu nghỉ ngơi, Ngải Khương lấy xong một số chiếc bánh kem nhỏ liền đi đến trước sô pha, nhìn Hạ Vãn An ôm một cái gối ngủ thiếp đi, im lặng một hồi, sau đó ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng đánh thức cô: “Vãn An, cậu không nên ngủ ở chỗ này, coi chừng bị cảm lạnh...”



Hôm nay việc làm của Hạ Vãn An vốn không nhiều, nhưng vào năm giờ chiều, trưởng phòng đột nhiên nói phải làm thêm giờ, cho nên là người chịu trách nhiệm chính của dự án này, cô phải ở lại làm việc đến mười giờ tối, đến khi cả tòa cao ốc không còn mấy người, cô mới kết thúc công việc.

Chưa ăn cơm chiều khiến cô đói đến mức hơi choáng váng, lập tức nấu một hộp mì tôm trong phòng làm việc, sau khi nhét đầy cái bao tử mới chuẩn bị về nhà.

Cô ném hộp mì tôm vào trong thùng rác, thu thập xong đồ đạc, vừa mới chuẩn bị đi vào thang máy, đột nhiên nhớ đến buổi sáng hôm nay nhìn thấy thông báo, ban đêm từ chín đến mười một giờ kiểm tra tu sửa thang máy.

Cô tan ca vào giờ này quả là không hợp lý...

Hạ Vãn An do dự xem nên chờ thang máy hay là leo cầu thang, cuối cùng nhìn còn hơn nửa tiếng nữa thang máy mới kiểm tra tu sửa xong, dứt khoát cầm túi xách leo cầu thang.

Văn phòng cô ở tầng chín, lúc xuống đến tầng tám, không biết tuyến đường nào đó của tòa cao ốc xuất hiện trục trặc, đột nhiên không có điện, Hạ Vãn An đành phải lấy điện thoại di động mở đèn pin ra, mượn ánh sáng đi xuống dưới.

Lúc cô xuống đến tầng ba, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ, cô bị dọa đến mức toàn thân run lên một cái, đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy.

Lại một tiếng rên rỉ truyền đến, lần này Hạ Vãn An nhận ra, âm thanh này truyền đến từ tầng dưới, là giọng nam.

Cô cả gan, vừa đi xuống dưới, vừa mở miệng hỏi: “Là anh sao?”

Không ai trả lời cô, nhưng tiếng rên rỉ càng rõ ràng hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 52%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️