“Sớm biết vậy đã mang sủi cảo đến…” Trợ lý Trương nhất thời kích động, tiếc nuối nói.
Hàn Kinh Niên tắt màn hình, ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý Trương.
Trợ lý Trương ý thức được mình lỡ miệng, lập tức cười trừ, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tôi nói là, tôi không ăn điểm tâm, muốn ăn sủi cảo, Hàn tổng, anh có muốn ăn hay không?”
Hàn Kinh Niên đặt điện thoại di động dưới tài liệu, lạnh như băng nói: “Không cần.”
“Vậy được rồi, Hàn tổng, để tôi báo cáo công việc cho anh…”
…
Hàn Kinh Niên như ngọn núi băng, mãi cho đến buổi chiều, không khí trong phòng quản lý mới chuyển biến tốt đẹp một chút.
Nếu trưa không bận rộn công việc thì anh tăng ca đến chín rưỡi tối mới kết thúc một ngày làm việc.
Đi vào trong xe, trợ lý Trương thấy mấy ngày nay anh đều về nhà theo quán tính mở miệng hỏi: “Hàn tổng, vẫn về nhà sao?”
Hàn Kinh Niên không nói chuyện, nhưng mặt mày trầm xuống.
Trợ lý Trương không đoán ra được ý của anh, nhưng thấy anh không từ chối, liền lái xe chạy về nhà.
Chạy đến cửa tiểu khu, trợ lý Trương cầm tay lái, vừa mới chuẩn bị đi vào bãi đậu xe dưới đất, Hàn Kinh Niên ngồi phía sau xe đột nhiên lên tiếng: “Đến Four Seasons Hotel.”
…
Đêm nay anh không có trở về…
Đêm nay anh lại không trở về…
Đêm nay anh lại lại không trở về…
Liên tiếp ba ngày, Hàn Kinh Niên không có về nhà, Hạ Vãn An dần dần lại thích ứng với việc anh không ở nhà, cô một mình ở trong căn phòng hơn ba trăm mét vuông.
Cô nghĩ, khoảng thời gian trước sở dĩ mỗi ngày anh đều trở về có lẽ là vì cô cứu em họ của anh, anh muốn bày tỏ cảm ơn nên trở về xoa thuốc cho cô?
Bây giờ vết thương sau lưng cô đã tốt lên nhiều, anh liền không trở về nữa…
May mà lúc ấy cô không nghĩ cũng không dám nghĩ quá nhiều, cho nên bây giờ cũng không quá khó chịu mất mát.
Rất nhanh liền đến tháng mới.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Kinh Niên vẫn luôn không trở về nhà, mà Hạ Vãn An cũng không gặp anh ở bên ngoài.
Ngày đầu tiên của tháng, là thứ 5, ngày cuối cùng đi làm của tuần. Đến công ty, Hạ Vãn An vừa đăng nhập tài khoản Wechat, liền nhận được tin nhắn của Ngải Khương.
Ngải Khương: “Vãn An, tháng trước mình đã nói với cậu mình muốn đổi việc đúng không? Bây giờ mình đã có công việc mới rồi! Hôm nay mình đi làm thủ tục nhậm chức, chính thức đi làm ngày đầu tiên!”
Hạ Vãn An: “Thật sao? Thật sao? Vậy chúc mừng chúc mừng á!”
Ngải Khương: “Hì hì…Vãn An, cậu không hiếu kỳ mình làm ở công ty nào sao?”
Hạ Vãn An: “Cậu cầu xin mình, vậy mình đành hiếu kỳ một chút.”
Ngải Khương: “A? Thu lại vẻ lạnh nhạt của cậu đi, mình nói ra, cậu cũng đừng kinh ngạc, mình làm ở tập đoàn Hàn thị, sau này sẽ là đồng nghiệp của cậu!”
Hạ Vãn An gửi một biểu cảm vui vẻ: “Thật sao? Cậu làm ở phòng nào? Giữa trưa mình đến tìm cậu ăn cơm nha!”
Ngải Khương: “Thật mà, mình lừa cậu làm cái gì? Mình làm ở phòng quản lý, chẳng qua nơi này rất nghiêm ngặt, rõ ràng mình đã có kinh nghiệm làm việc, nhưng vẫn phải thử việc ba tháng.”
Phòng quản lý… Hạ Vãn An sửng sốt, đây chẳng phải là chỗ của Hàn Kinh Niên sao?
Ngải Khương: “Vãn An, cậu có biết hay không, mình vốn không ngờ mình sẽ nhận được lời mời này, đầu tuần khi bọn họ gọi điện thoại cho mình, mình đã không thể tin được, cho rằng mình đang nằm mơ!”