Giọng nói của Hạ Thần An vừa kết thúc, cửa xe hơi cách bọn họ không xa đột nhiên bị đẩy ra, Tống Hữu Mạn đi đôi giày trắng hấp tấp chạy vội tới, cướp đi điện thoại trong tay Hàn Nhất Tiếu.
“Là tên trộm nào gan to bằng trời như thế, dám cướp bóc ở ngay trước mặt tôi vậy...” Hạ Thần An theo bản năng muốn tóm lấy cổ tay của Tống Hữu Mạn, nhưng khi ngón tay anh sắp chạm vào ống tay áo của cô, anh liếc thấy khuôn mặt của cô, biểu cảm lập tức ở bên bình thường trong một giây: “A, Mạn Mạn à...”
Hàn Nhất Tiếu không hiểu chớp mắt, nhìn Tống Hữu Mạn, lại nhìn Hạ Thần An.
Hạ Thần An tiếp xúc với ánh mắt dò hỏi của cô, giải thích đơn giản một câu: “Cô ấy tên Tống Hữu Mạn, ở nhà bên cạnh nhà tôi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên với bảo bảo nhà tôi, là bạn tốt nhất nhất nhất của bảo bảo nhà tôi.”
Nghe xong câu này, Hàn Nhất Tiếu lập tức hiểu rõ gật đầu, hai mắt phát sáng nhìn về phía Tống Hữu Mạn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây