Chỉ là khi đầu ngón tay của cô ta sắp chạm vào cánh tay Hàn Kinh Niên, Hàn Kinh Niên cầm một cốc nước ấm trên mặt bàn bên cạnh, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, lướt qua người Trì Mộ, đi tới trước mặt Hạ Vãn An: “Buổi tối ngoài trời mát mẻ, đừng uống nhiều rượu lạnh như vậy, uống chút nước nóng đi.”
Ngón tay Hạ Vãn An dùng sức cầm ly rượu khẽ run lên, thoáng như nằm mơ đón lấy đôi mắt thâm thúy của Hàn Kinh Niên, mới chậm rãi gật đầu một cái.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Hàn Kinh Niên lập tức vươn tay lấy đi ly rượu trong lòng bàn tay Hạ Vãn An, nhét cốc nước ấm vào, ngón tay anh chạm vào da thịt cô, cảm thấy lành lạnh, giọng nói nhàn nhạt lên tiếng: “Soa tay lại lạnh như vậy? Ở bên ngoài rất lạnh sao? Hay là bây giờ chúng ta trở về?”
Tay của Trì Mộ bởi vì Hàn Kinh Niên dịch ra, mà giơ lên giữa không trung.
Cả người cô ta như bị điểm huyệt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm đầu ngón tay đứng một hồi lâu, mới chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây