Hà Triệt ngẩn người, sau đó liền “A” một tiếng, một lát sau, anh lại “A” một tiếng, sau đó liền hào hoa phong nhã mỉm cười với Hạ Vãn An, nói câu “Vậy được, thời gian không còn sớm, cô nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi trước đây.” sau đó không ở lại trong phòng Hạ Vãn An thêm nữa, liền trực tiếp rời đi.
Đóng cửa phòng Hạ Vãn An lại, Hà Triệt đi hai bước về phía thang máy, liền dừng lại.
Anh như có điều suy nghĩ đứng thật lâu, sau đó cúi đầu khẽ cười một cái, xòe tay ra.
Trong lòng bàn tay của anh, là một lọ thuốc rất nhỏ, đó là thuốc để tiêu sưng lưu thông máu, lúc trước khi anh ở Vân Nam, không cẩn thận bị thương, một lão trung y cho anh hai lọ, bởi vì dược hiệu rất tốt, nên anh không nỡ dùng lọ này... Cho tới hôm nay, anh nghe thấy nha đầu bị thương, mới sai Trần Thương lật tung dưới đáy hòm thuốc.
Có điều xem ra, nha đầu cũng không cần lắm...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây