. . .
Thứ ba, chưa đến bảy giờ, Tống Hữu Mạn đã tỉnh.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà, nằm không nhúc nhích hơn nửa tiếng, mãi đến khi chuông báo thức vang lên nhiều lần, cô mới rời khỏi giường, đơn giản rửa mặt, sau đó liền lái xe đi bệnh viện.
Người làm phẫu thuật sáng hôm nay cũng không ít, khi Tống Hữu Mạn đến bệnh viện, phía trước đã có hơn mười người đang xếp hàng.
Cô tìm vị trí, sau khi ngồi xuống, không hề nhúc nhích, cô không biết rõ rốt cuộc mình duy trì một tư thế ngồi cứng ngắc bao lâu, cũng không hiểu rốt cuộc trước mặt lúc ẩn lúc hiện bao nhiêu người, cô chỉ biết là, chờ đến lúc cô hoàn hồn, y tá đang đọc đi đọc lại số của cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây