Tống Hữu Mạn không nhắn lại, mà là trực tiếp cất điện thoại, đứng lên đi vào phòng khám lần nữa, đi vào phòng làm việc của vị bác sĩ cô đăng ký lúc trước, Tống Hữu Mạn mở miệng: “Bác sĩ, tôi nghĩ kỹ rồi, đứa bé này...”
Tống Hữu Mạn cố gắng nhếch môi, nuốt ngụm nước miếng, như đang làm giãy dụa dùng hết sức lực cả đời, qua một giây lát, mới tiếp tục lên tiếng: “... Tôi không muốn giữ.”
“Quyết định xong rồi à?”
Tống Hữu Mạn nắm chặt tay, bởi vì quá dùng sức, hơi run run: “Đúng, tôi đã quyết định xong.”
Dựa vào cái gì mà cô phải sinh đứa bé này, cô còn chưa tận hưởng hết thanh xuân tốt đẹp, dựa vào đâu mà vì một tên ngớ ngấn, phải hoài thai mười tháng chịu tội chịu khổ làm oan chính mình!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây