Hạ Vãn An cười ngọt ngào, cô vừa ăn tôm bóc vỏ, vừa ngẩng đầu mỉm cười với Tống Hữu Mạn: “Hữu Mạn, giống vậy, mình cũng là sức mạnh của cậu.”
Tống Hữu Mạn nhíu mày, vừa định nói “Đương nhiên mình biết”, kết quả lời đến khóe miệng, dạ dày cô lại khó chịu, nét mặt cô không biến hoá quá lớn, nhưng sâu trong mắt cô lại ánh lên vẻ bối rối.
Thấy cô không nói chuyện, Hạ Vãn An lại mở miệng, quay về trọng điểm: “Hữu Mạn, chúng ta nói lan man quá, trở lại chủ đề vừa rồi đi, cơm nước xong xuôi, chúng ta đi đến chỗ bác sĩ Tạ một chuyến nhé?”
Tống Hữu Mạn có chút lo lắng suy đoán của mình là đúng, cô lắc đầu: “Không có việc gì đâu, có lẽ là tối hôm qua mình tham ăn, bị cảm lạnh, ngày mai ăn ít cháo nuôi dạ dày là được rồi.”
Hạ Vãn An thấy Tống Hữu Mạn khăng khăng như thế, cũng không miễn cưỡng cô ấy: “Vậy được rồi, có điều nếu ngày mai cậu còn như này, cậu phải nói cho mình đấy, mình cùng cậu đi bệnh viện.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây