Biểu cảm trên mặt Trì Mộ rõ ràng sắp không duy trì được nữa rồi.
Có điều bởi vì Hạ Vãn An ở đây, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng có cảm giác ưu việt, khiến cô ta không có cách nào cứ nhận thua như vậy được, cho nên cô ta cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, như thể không còn cách nào khác, mỉm cười mở miệng: “Kinh Niên, anh hiểu nhầm ý em rồi, em gọi bà nội là vì kính trọng bà cụ...”
“Vậy cô nên gọi là bà Hàn.” Hàn Kinh Niên đã xử lý xong email đứng thẳng người, anh thoáng sửa lại cúc tay áo, sau đó lại lên tiếng: “Cô Trì, còn chuyện gì nữa không? Nếu như không có, xin cô hãy tránh ra...”
Dừng một chút, Hàn Kinh Niên lại bổ sung thêm một câu: “... Tôi phải đưa vợ tôi đi ngủ.”
Hạ Vãn An: “...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây