“Không sớm nữa, chị phải về, em cũng đừng ở đây nữa, mau về đi.”
Hàn Nhất Tiếu gật đầu, rất nghe lời, tuy nhiên vẫn nhìn Hạ Vãn An không chớp mắt.
Hạ Vãn An biết cô bé muốn cô đi trước, cô cũng không để ý gì chuyện nhỏ này, bèn khom người cầm rượu hoa quế lên, tạm biệt với Hàn Nhất Tiếu rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Hạ Vãn An, đến tận khi bóng lưng ấy khuất mắt, Hàn Nhất Tiếu mới cúi đầu nhìn tờ vé xe lửa trong tay, ngón tay vuốt ve mười một chữ số trên ấy, nghiêm túc lặp đi lặp lại dãy số kia một hồi mới cẩn thận cất nó vào túi trong cùng của áo.
Chị là người đầu tiên nói ‘giúp’ bé, cũng là người đầu tiên cứu bé..., bé mãi nhớ, trong bữa tiếc ấy, chị vì không muốn bé bị bát canh nóng kia làm bỏng, không chút do dự bảo vệ bé...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây