“Tiểu An An, cậu thay lòng rồi, trước đây cậu không bao giờ mới sáng ngày ra đã chọc tức mình thế này đâu!”
“Ai thèm chọc tức cậu, mình đang tâm sự đó, ý mình là Hàn Kinh Niên không giống trước nữa rồi...”
Đa phần vì Hạ Vãn An nghiêm túc, cho nên Tống Hữu Mạn cũng không đùa cợt nữa: “Mặc dù mình rất ghét tên mặt lạnh kia dùng cách thức hèn hạ lại phạm quy như vậy giành cậu với mình, nhưng mà, An An, nghe cậu nói vậy, mình thật lòng vui thay cậu.”
“Dĩ nhiên mình biết cậu sẽ vui thay mình... Hữu Mạn, cậu nói, anh ấy thay đổi, có phải đại biểu cũng có tình cảm với mình không?”
“Hữu Mạn, cậu biết không? Mình cứ nghĩ rằng những năm nay mình không thay đổi gì, nhưng giờ mình mới nhận ra, thực tế mình thay đổi rồi, mình biến thành càng ngày càng mất dũng khí, cũng trở nên càng ngày càng tự ti, hồi xưa mình có thể không màng tất cả kéo cậu lén đi ngắm anh ấy, khi đó chỉ cần anh ấy nhìn thoáng qua mình, mình sẽ nghĩ có khi nào anh ấy cũng chú ý đến mình không... Đến sau này, mình gả cho anh ấy, nửa năm sau anh ấy mới chạm vào mình, tuy cả quá trình không nói với nhau câu nào, nhưng cậu nhớ không, ngay hôm sau mình đã sung sướng gọi kể với cậu, mình còn nghĩ có phải anh ấy cũng muốn sống với mình suốt đời không... Có lẽ lúc đó vẫn còn dũng khí, vẫn dám hy vọng, hão huyền, nhưng bây giờ mình cố thế nào cũng không được, thậm chí còn cấm bản thân không được tự mình đa tình...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây