Sau ngày hôm đó, cô ta kiên nhẫn đợi, đợi Hàn Tri Cẩn đến tìm mình, nhưng ai ngờ đợi tròn trĩnh một tuần, Hàn Tri Cẩn không hề xuất hiện như cô ta dự đoán.
Cô ta hao phí cơ trí biên diễn nên vở kịch này, sao có thể thất bại trong gang tấc như vậy... cho nên cô ta không thể làm gì khác hơn là chủ động tìm gặp Hàn Tri Cẩn.
Ngải Khương không nhắc còn tốt, vừa nhắc đến, Hàn Tri Cẩn liền bừng bừng lửa giận: “Nhìn thấy rồi, làm sao?”
Ngải Khương vốn đang nghĩ bụng, lỡ Hàn Tri Cẩn nói không thấy, cô ta phải tiếp tục đề tài này thế nào, ai biết anh lại thẳng thắn thừa nhận không kiêng kỵ, mắt Ngải Khương sáng bừng, nói: “Vậy anh có thể trả chiếc vòng lại cho em không, chiếc vòng đó do Văn An tặng, rất có ý nghĩa với em...”
Vừa nói, Ngải Khương vừa lén liếc mắt, quan sát biểu tình Hàn Tri Cẩn, thấy anh vẫn bình thường, liền bổ sung: “... Còn nữa là, anh yên tâm, chuyện tối hôm đó... em không nói với ai đâu...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây