“Buông cô ấy ra!”
Tiếng nói vừa cất lên, Hạ Vãn An bị người kéo ra sau.
Hàn Kinh Niên bị cắt ngang, gương mặt anh trầm xuống, ngay cả khí áp trong phòng bệnh cũng giảm xuống đáng kể.
Hạ Vãn An bị thình lình kéo ra cũng ngẩn người, chờn nhìn thấy người xuất hiện là ai, cô vui vẻ cười nói: “Hữu Mạn?”
Tống Hữu Mạn đưa lưng về phía Hạ Vãn An, lúc này cô đang dùng ánh mắt lạnh lùng của mình để chống đỡ ánh mắt giết người của Hàn Kinh Niên, vừa nghe Hạ Vãn An gọi mình, cô lập tức mặc kệ Hàn Kinh Niên mà tươi cười quay đầu nhìn Hạ Vãn An: “An An, để mình xem cậu nào…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây