Không bao lâu sau cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người bước và là Tạ Lâm, còn có Trợ lý Trương lải nhải: “Cảm ơn trời đất, phu nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh, nếu cô còn không tỉnh thì trời sẽ sập mất.”
Trợ lý Trương làm như nhìn thấy bồ tát vậy, cảm động tới mức không giơ tay lau nước mũi, nước mắt mà thôi.
Đối mặt với tư thế khoa trương của trợ lý Trương, Hạ Vãn An có chút mờ mịt chuyển tròng mắt đánh giá một vòng xung quanh: “Tôi ở bệnh viện hả?”
“Đúng vậy.” đối lập với trợ lý Trương, Tạ Lâm an tĩnh hơn nhiều.
Anh ta cầm một cây nhiệt kế đưa cho Hạ Vãn An.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây