Một câu nói của cô là thân thể anh khẽ run.
Anh cất lời, thanh âm nghẹn ngào đứt quãng mang theo một chút chờ mong và không thể tin: “Thật sự…. không như vậy hả? Em… sẽ không chê anh sao?”
Chê anh sao?
Lồng ngực cô nghẹn lại, cô cảm giác được trái tim mình đau nhức: “Không, không chê, sao em có thể chê anh đây? Anh chỉ gặp ác mộng mà thôi, có gì mà chê anh chứ? Ai mà không từng gặp ác mộng, em cũng từng gặp ác mộng mà, còn mộng du nữa cơ, có phải em cũng sẽ bị anh chê, bị ghét bỏ sao?”
Hàn Kinh Niên run run ôm lấy cô: “Có phải vừa nãy anh nói mê sảng nhiều lắm hay không? có phải anh… nhắc tới ba, mẹ và anh trai hay không…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây