“Đều là con, là con, là con… là do con làm hại mọi người, con đáng chết, con đáng chết!”
Nghe thấy Hàn Kinh Niên lại hỏng mất mà gào lên, Hạ Vãn An rõ ràng rất sợ nhưng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, không màng tất cả nhào tới ôm chặt Hàn Kinh Niên.
Hàn Kinh Niên không hề nghĩ ngợi, tránh thoát Hạ Vãn An, ném cô ngã xuống mặt đất.
Hạ Vãn An không màng đau đớn, bò dậy, quật cường ôm lấy Hàn Kinh Niên lần nữa: “Hàn Kinh Niên, em, là em đây, em là Hạ Vãn An, Hàn Kinh Niên...”
Hàn Kinh Niên làm sao nghe lọt lời cô, anh đang đằm chìm trong bóng tối của chính mình căn bản không thể thoát ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây