Nếu cô ta còn gây rối nữa, bọn họ thật sự sẽ không để cô ta còn đường sống ở Bắc Kinh này... nếu bị hủy hoại hoàn toàn hình tượng ở đây, vậy thà bây giờ cô ta tự nhiên hào phóng... Có lẽ còn có một đường chuyển cơ.
Nghĩ như vậy, Ngải Khương tỏ vẻ thấu tình đạt lý nói tiếp: “Tôi hiểu ý của Hàn tổng rồi, thấy Hàn tổng lo nghĩ cho Vãn An như vậy, người làm bạn như tôi cũng thấy vui thay... Bất kể nói thế nào, tôi cũng phải cám ơn Hàn tổng và trợ lý đặc biệt Trương đã cất nhắc tôi trong khoảng thời gian này...”
Nói xong, Ngải Khương cúi người thật sâu ở trước mặt Hàn Kinh Niên: “Cám ơn.”
Sau đó, Ngải Khương như nghĩ đến cái gì đó, cô ta mở khóa chiếc túi xách đeo bên nguời ra, lục tìm chiếc hộp nhỏ nhìn có vẻ được tinh tế đắt tiền: “Còn nữa, tôi biết sắp đến sinh nhật của Hàn tổng rồi, nên tôi có chuẩn bị quà sinh nhật cho Hàn tổng, mặc dù tôi sắp đi, nhưng xin Hàn tổng hãy nhận lấy món quà này...”
Nói xong, Ngải Khương bước về phía trước một bước, lúc đặt món quà ở trên bàn làm việc, cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt làm thần hồn cô ta điên đảo của Hàn Kinh Niên, nhìn đến hơi si mê.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây